20/5/08

Thiên Nam Đại Hiệp 02

ĐA SÁT XUYÊN HOA
ĐOẠN HỒN KỲ


Tổng Bảo Tiêu Bắc Giang ở về phía Bắc kinh đô Thăng Long hơn một trăm dặm, đã hơn mười năm sử dụng võ thuật vào mục đích làm ăn đã gây được uy tín lớn trong giới võ lâm giang hồ. Những chuyến tải hàng cho khách của Bảo Tiêu này chưa hề có sự mất mát nào. Đó chẳng qua là họ đã tập trung được hơn hai mươi cao thủ giang hồ cùng một chí hướng gây dựng nên Tổng Bảo Tiêu Bắc Giang. Rất uy tính về việc làm đầy trách nhiệm, Tổng Tiêu Đầu Hàn Bá Trung đã có dưới tay mười Tiêu Đầu võ công vào hạng bậc nhất võ lâm hiện nay, mà Tiêu Đầu Lưu Chấn Liêm là trong mười Tiêu Đầu của Bắc Gian, song đã bị sát tử cùng năm người khác khi đụng đầu bọn "Nhị thập nhất Hỏa Ma".
Ba ngày sau khi Tiêu Đầu Lưu Chấn Liêm tải hàng ra đi, thì tin sát tử hàng hóa đều mất được cấp báo về cho Tổng Tiêu Đầu Hàn Bá Trung.
Được tin này Hàn Bá Trung lo lắng ra mặt. Lão ta cho họp toàn thể Tiêu Đầu và các phụ tá của các Tiêu Đầu.
Trước các đồng sự hiện diện nơi sảnh đường của Tổng Bảo Tiêu, Hàn Bá Trung dõng dạc phân tích:
- Hơn mười năm qua, việc đoàn Tiêu Đầu Lưu Chấn Liêm bị sát tử là một thất bại đầu tiên của chúng ta và cũng đánh dấu cho sự xuất hiện một Đại ma đầu, từ thiên triều Trung Quốc xâm nhập. Chúng ta không ngờ "Nhị thập nhất Hỏa Ma" ở vùng biên giới lại vào đây hoạt động.
Lão trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
- Thật ra không ngờ thùng hàng của một khách quan lại có tầm quan trọng liên lụy đến chúng ta như vậy.
Lão gật gù dáng suy tư rồi chậm rãi, giọng cương quyết hơn:
- Trong việc này, ta thấy sẽ còn những luyên lụy đến với chúng ta nhưng chưa biết sẽ từ đâu.
Một người đứng dậy nói:
- Tiêu Đầu Du Nhược Hải xin hỏi Tổng Tiêu Đầu một câu?
Hàn Bá Trung ôn tồn
- Du Tiêu Đầu cứ nói.
Tiêu Đầu Du Nhược Hải người cao lêu nghêu cất giọng nói sang sảng:
- Theo tin chúng tôi được biết thì việc này có dính dáng đến Nhị Lã Ma Hắc Bạch diện nhân không?
Tổng Tiêu Đầu Hàn Bá Trung đáp ngay:
- Trong giang hồ còn đồn đãi, chính Nhị Lão Ma Hắc Bạch diện nhân đã lấy được "Võ lâm tuyệt chiêu bí kíp" trong cái rương hàng mà Tiêu Đầu Lưu Chấn Liêm chuyển tải, nếu quả thế thì tất nhiên có hai lão ma này liên hệ vào rồi.
Tiêu Đầu Du Nhược Hải tiếp lời:
- Nếu vậy khách quan gởi hàng hạch hỏi ta qui vào Nhị Lão Ma Hắc Bạch diện nhân có được không Tổng Tiêu Đầu?
Hàn Bá Trung đáp:
- Sự việc là vậy, nhưng e rằng có sự rắc rối vì "Võ lâm tuyệt chiêu bí kíp" là đệ nhất bí kíp võ lâm.
Du Nhược Hải chặn lời:
- Nhưng sao vị khách quan không cất giữ mà lại gởi chuyển hàng đi quan ngoại như thế?
Giữa lúc đó thì một bóng người bịt mặt lao vút vào từ phía cửa sổ của một khách sảnh cùng với tiếng nói:
- Các ngươi đừng hỏi tại sao. Hỡi Tổng Tiêu Đầu Hàn Bá Trung, các ngươi làm mất Bảo vật thì từ nay Tổng Bảo Tiêu Bắc Giang sẽ bị xóa tên trong Bảo Tiêu.
Hàn Bá Trung bình tĩnh ra hiệu, lập tức chín vị tiêu đầu và hơn vài chục người phụ việc đều vây người bịt mặt.
Hàn Bá Trung quát:
- Các hạ là ai?
Người bịt mặt cất tiếng cười ngạo mạn:
- Ngươi không cần biết ta là ai, mà chỉ biết hôm nay ta đến đây xóa bỏ cái tên Tổng Bảo Tiêu Bắc Giang mà thôi.
Nói dứt lời, bóng đen liền quay một vòng tròn, vung hai tay thì có hai cái vòng như hai lưỡi hái vút ra tấn công theo hình tròn đối đầu với các cao thủ Bảo Tiêu vây quanh bóng đen.
Lúc đó bên ngoài lại một loạt người bịt mặt xuất hiện với đủ loại binh khí trong tay đồng nhất tấn công vào các cao thủ của Bảo Tiêu.
Thế là khách sảnh biến thành võ sảnh.
Cuộc ác đấu trong Bảo Tiêu Bắc Giang càng ác liệt mà chủ động là bọn người bịt mặt.
Lúc này thì không còn một lời đối đáp nào cả. Hai bên chỉ còn biết xáp chiến. Những chiêu thức của đôi bên đều là những đòn sát tử.
Đang đánh nhau ngang ngửa thì tên bịt mặt đầu tiên hét lên
- Lui!
Đồng loạt cả bọn bịt mặt như đã chuẩn bị trước đều tấn công đối thủ bằng một chiêu thức bức thúc, buộc đối thủ phải lùi lại thì họ nhanh như ánh chớp phóng người rút lui.
Người của Tổng Bảo Tiêu phản ứng tức thời đuổi theo. Nhưng cũng chính trong cái khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mà hơn mười mấy người của Tổng Bảo Tiêu nhấc người phóng theo thì hàng loạt tên bắn vào người họ.
Nhiều tiếng hét lên và nhiều thân người ngã xuống, thân người uốn, lăn, nẩy, giẩy mấy cái rồi tắt lim.
Tuy nhiên còn lại hai người không bị xạ tiễn là Tổng Tiêu Đầu Hàn Bá Trung và Du Nhược Hải là hai người có võ công cao hơn những người kia.
Họ liền đâu lưng lại để chuẩn bị đối ứng.
Hàn Bá Trung hét lên:
- Bọn hèn nhát. Dùng tên độc tấn công không hại được ta đâu!
Cùng với lời nói, Hàn Bá Trung và Du Nhược Hải như hai ánh chớp lao vào đâm người bịt mặt với hai thanh kiếm như tỏa muôn ánh chớp, tấn công bằng những chiêu thức thượng thừa làm cho hơn sáu bảy tên bịt mặt ngã gục nơi khách sảnh.
Hàn Bá Trung thấy bên mình chỉ có Du Nhược Hải mà phía địch còn khoảng hai mươi tên, mà võ công cao thì chừng hơn mười tên, còn mười tên còn lại thì dùng xạ tiễn rất nhuần nhuyễn, nên nếu cứ kéo dài mãi, sẽ nguy hại cho bản thân và Du Nhược Hải.
Hàn Bá Trung ra lệnh cho Du Nhược Hải, rồi cùng lúc tập kích vào những đối thủ trước mặt và cả hai cùng lúc phóng người vọt qua cửa sổ phóng ra ngoài. Nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, vì bên ngoài có hàng loạt tên lại nhắm hai người bắn như mưa bấc
- Huỵch ... huỵch ...
Hai thân người vừa rơi xuống thì mười thanh kiếm cùng lúc chém bồi thêm.
Nhưng hơn mười tên bịt mặt đang ở vòng ngoài cửa sổ đang cùng ngắm Hàn Bá Trung và Du Nhược Hải, thì cùng lúc hét lên:
- Ối ... Ối ...
Cả mười tên bịt mặt lại cùng ngã lăn xuống đất, giẫy lên mấy cái rồi bất động.
Nếu nhìn kỹ thì nơi cổ chúng đều đã ghim một cây kim thật nhỏ mà chuôi kim ấy lại có gắng một cái hoa cũng rất nhỏ màu đỏ máu.
Thì ra bọn bịt mặt chết vì những ám khí này ghim vào các tử huyệt.
Vừa lúc đó xuất hiện một cặp nam nữ trạc trung tuần. Người nữ mặc võ phục màu hồng phấn gọn gàng và có khuôn mặt đẹp nhưng đôi mắt rất sắc bén. Người nam vạm vỡ mặc võ phục màu xanh nước biển, đôi mày rậm, cằm bạnh mặt lạnh như tiền.
Họ vào khách sảnh, nơi bọn bịt mặt đang còn ở đó, có cả thảy gần hai mươi tên.
Tên bịt mặt chủ sự quát lên:
- Các hạ là ai?
Nữ nhân mặc võ phục màu hồng phấn chỉ nhếch môi và bàn tay bà ta phất nhẹ về phía ba tên đứng một nhóm gần nhất, cùng lúc ấy nam nhân đứng cạnh nữ nhân, trong tay vung một dải lụa màu đỏ máu được gắn trên một cán bằng vàng óng ánh. Tức thì một tên bịt mặt phía hữu của nam nhân đầu lìa khỏi cổ. Cái thây không đầu vừa đổ xuống cùng lúc với ba cái thây mà nữ nhân vừa vẫy tay về phía họ và nơi ba cái cổ của ba xác người bịt mặt vừa ngã xuống đều ghim cây kim có cái hoa đỏ đính theo.
Tên bịt mặt chủ sự hét lên kinh hoàng:
- Đa sát Xuyên Hoa Đoạn Hồn Kỳ!
Hắn quay nhìn đồng bọn hét lên:
- Chạy!
Hắn vừa nói vừa phóng người cùng với đồng bọn, nhưng ánh chớp bủa vây tứ phía. Cặp vợ chồng Đa sát Xuyên Hoa Đoạn Hồn Kỳ đều cùng lúc ra chiêu sát thủ bằng hàng loạt tiêu hoa tiễn, ám khí lợi hại bậc nhất võ lâm của nàng Xuyên Hoa và cây cờ đoạn hồn của chồng nàng là Lãnh nhân thì những tên bịt mặt không có cơ hội để trốn thoát.
Tất cả đều chết. Tổng Bảo Tiêu Bắc Giang đã có số trong võ lâm nhưng những tên bịt mặt này là ai?
Lãnh nhân Đoạn Hồn Kỳ hỏi vợ:
- Xuyên Hoa, bọn chúng là ai?
Xuyên Hoa bước về phía tên bịt mặt chủ sự cuối xuống định kéo miếng vải che mặt thì có tiến cười từ hai phía cửa sổ và tiếng nói:
- Đa sát Xuyên Hoa Đoạn Hồn Kỳ cũng gây nên chuyện này sao?
Xuyên Hoa dừng tay không kéo khăn che mặt của cái xác đang nằm chết mà cùng chồng lách mình vọt qua phía cửa sổ phía trước và nói lớn:
- Xin mời cao nhân ra đây!
Tiếp theo là hai bóng người lao vụt đến trước mặt cặp vợ chông Đa Sát.
Xuyên Hoa nhếch mép cười nhẹ nói:
- Tưởng ai, hóa ra là Hắc Bạch diện nhân. Hai Lão Ma đến đây có việc gì?
Hắc diện nhân cười khẩy:
- Chắc chúng ta cũng cùng mục đích như vợ chồng đa sát thôi.
Lãnh nhân Đoạn Hồn Kỳ xem vào:
- Hứ! Đâu có cùng mục đích được.
Bạch diện nhân trả lời:
- Sao lại không? Chúng ta biết chắc vợ chồng ngươi vì chuyện "Bí kíp tuyệt chiêu võ lâm" chứ gì?
Lãnh nhân Đoạn Hồn Kỳ chặn lời:
- Ta đã bảo không là không, vì ta chưa có ý định đó, mà ta muốn tìm hai lão.
Hắc diện nhân quát mắt:
- Tìm chúng ta để làm gì?
Đa sát Xuyên Hoa lảnh lót:
- Tìm hai lão để hỏi xem tại sao hai lão rời Tây Vực vào nơi đây.
Bạch diện nhân cười nhẹ:
- Đáng lẽ vợ chồng ngươi phải nói tại sao bỏ vùng Giang Nam để trôi dạt vào cái xứ nhỏ bé đầy nguy hiểm này.
Xuyên Hoa đáp liền:
- Ta nghĩ vào nơi này để gặp gỡ các cao thủ võ lâm và làm quen với các môn phái ở đất Nam này.
Lãnh nhân Đoạn Hồn Kỳ gạt nói:
- Hai lão đã lấy được "Võ lâm tuyệt chiêu bí kíp" rồi phải không?
Hắc diện nhân lắc đầu:
- Nó bị tiêu hủy rồi!
Lãnh nhân lắc đầu giọng chất vấn:
- Không thể tin được.
Hắc diện nhân cương quyết:
- Ta sợ gì mà nói sai.
Lãnh nhân hỏi thêm:
- Có gì làm bằng chứng?
Hắc diện nhân lấy trong túi ra tờ bìa nhàu nát của quyển "Võ lâm tuyệt chiêu bí kiếp" đưa ra rồi nói:
- Nó chỉ có thế thôi.
Vừa nói Hắc diện nhân vừa lia tờ giấy thật mạnh về phía Lãnh nhân, nhưng bỗng có luồn gió lốc cuốn phăng đi, Lãnh nhân liền phóng người theo chộp lấy lại tức thì.
Hắc diện nhân thấy vậy cất tiếng khen:
- Hảo công phu! Hảo công phu!
Xuyên Hoa liếc nhìn tờ bìa rồi lấy lên xem và liếc về phía Bạch diện nhân nói với:
- Trả!
Tờ giấy bìa đã bị vo tròn như viên đạn, theo lực ném bay vút tới, nhắm vào giữa mặt của Bạch diện nhân.
Lão Ma này phải lắc mình tránh và đồng thời rút đoản kiếm lẹ như cắt chém liền mấy phát vào viên giấy
- Rẹt...Rẹt...
Viên giấy bị nát ra làm bốn năm mảnh.
Lãnh nhân Đoạn Hồn Kỳ thấy vậy, liền dùng cây cờ đoạn hồn của hắn phất cuốn tất cả những mảnh giấy bị chém nát kia, rồi liền hất tất cả vào mặt Hắc diện nhân.
Hắc diện nhân nghe có sức gió cuốn cây cờ, cuốn những viên giấy đến người lão, nên lão cũng không chậm trễ cũng thi triển đoản kiếm vun vút ra chiêu liên hoàn chém nát những viên giấy tan như xác pháo.
Lãnh nhân Đoạn Hồn Kỳ hét lên:
- Giỏi lắm!
Vừa hét, thân hình hắn bắn về phía Hắc diện nhân và hai người cùng xuất chiêu rồi cả hai người cùng bắn vội về phía sau.
Lãnh nhân Đoạn Hồn Kỳ nhẹ nhàng tọa trụ, còn Hắc diện nhân lảo đảo mấy cái mới đứng yên được.
Đa sát Xuyên Hoa tiến sát bên chồng nói:
- Từ nay không còn một dấu tích nào của "Bí kíp võ lâm tuyệt chiêu" nữa.
Lãnh nhân Đoạn Hồn Kỳ đáp:
- Nhưng hai lão Ma và vợ chồng ta biết là được rồi.
Nói xong nắm tay Xuyên Hoa, Lãnh nhân nói như để hai Lão Ma nghe:
- Chúng ta đi đi.
Hai vợ chông Đa sát Xuyên Hoa Đoạn Hồn Kỳ như hai cái bóng lao vút đi.
Hai lão Ma cũng không nói lời nào, quay lưng bước nhanh vào khu rừng phía trươc.

3/5/08

Thiên Nam Đại Hiệp 01

TỬ CHIẾN TRONG CƠN MƯA

Cơn mưa đêm kéo dài trong hai ngày qua vẫn còn nặng hạt. Cả bầu trời lúc nào cũng đầy mây đen nghịt. Chốc chốc lại lóe lên những tia chớp ngoằn ngoèo sau tiếng sấm nổ vang rền một góc trời.
Trong thị trấn, đường vẫn vắng bóng người, sinh hoạt ban ngày như dừng lại, còn ban đêm thì nhà nhà đều cửa chốt then gài cẩn thận. Nơi thôn dã bao trùm một cảnh đìu hiu. Mưa cứ như trút nước, mặc sức tuôn tràn xuống thung lũng dưới chân núi. Con đường nhỏ từ thị trấn Hà Bằng chạy quanh theo ngọn núi Bỉnh Lăng. Dầu lúc này mưa vẫn nặng, nước từ trên triền núi tuôn tràn trên mặt lộ, nhưng vẫn có một đoàn người đang gấp rút di chuyển.
Họ gồm có tám người cưỡi ngựa, mặc võ phục bị ướt đẫm, đang phi nước đại chạy hai bên của hai cỗ xe song mã. Phía sau lại thêm bốn con ngựa tải hàng. Đoàn người ngựa gấp rút lao về phía trước. Bỗng trên triền núi có một loạt đá tảng ào ạt đỗ xuống làm cho đoàn ngựa hốt hoảng cất vó hí lộng inh ỏi.
Họ vội ghìm cương dừng lại, thì từ trong bìa rừng có hơn hai mươi người đều mặc võ phục màu đỏ, cùng lúc băng người ra, tay đã cầm gươm tuốt khỏi vỏ chận ngang đường.
Một tên trong bọn hét lớn:
- Hãy dừng lại!
Đoàn người ngựa nhìn nhau hội ý và một người đáp:
- Bọn Hỏa Ma kia, các ngươi muốn gì ở nơi chúng ta?
Tên Hỏa Ma có da mặt gần như màu đỏ của trang phục cất tiếng cười lớn rồi đáp:
- Các người tải hàng gì mà nhiều thế? Hãy nộp cho ta, tính mạng sẽ được bảo toàn!
Người ngồi trên ngựa hú một tiếng rồi trả lời:
- Chắc các hạ cũng biết chúng tôi là Đại Lý Bảo Tiêu Bắc Giang chuyên chuyển hàng cho khách.
Vừa lúc đó, một người trong bọn áo đỏ bước tới xen vào:
- Đại ca ta hỏi là Tiêu Đầu Lưu Chấn Liêm tải hàng gì mà đi vội vã lại đi trong mưa gió sấm chớp thế này?
Lưu Chấn Liêm vẫn ghìm cương ngựa đáp lớn:
- Đó là việc của chúng tôi và khách, có liên quan gì đến quý các hạ đâu mà các hạ hạch hỏi?
Tên đại ca của Hỏa Ma hét lên:
- Các người phải biết danh Hỏa Ma nhị thập nhất chúng ta, đừng có loanh quanh nữa, tốt nhất ... Ha ha ha ...
Tên đại ca Hỏa Ma chỉ hai mươi mốt tên Hỏa Ma đang chận ngang đường nói:
- Các ngươi hãy lượng sức xem có địch nổi hai mươi mốt anh em chúng ta không?
Lưu Chấn Liêm quát lại:
- Chúng ta có tám người và hai mã phu nhưng chưa chắc các ngươi đã làm gì được hai chúng ta đâu hỡi tên Hỏa nhất Ma kia.
Hỏa nhất Ma đưa tay vuốt nước mưa trên mặt vừa hét lên:
- Được lắm! Lưu Tiêu Đầu hãy xem đây!
Hắn vừa nói vừa băng mình xuống chiêu như ánh lửa của màu đỏ y phục lao vút vào Lưu Chấn Liêm.
Con ngựa của Lưu Chấn Liêm hai vó trước cất cao hí lộng rồi ngã nhào luôn xuống đất bất động, trong khi đó Lưu Chấn Liêm cũng rút kiếm bay khỏi lưng ngựa tấn công ngay vào Hỏa nhất Ma.
Cùng lúc Hỏa nhất Ma và Lưu Chấn Liêm giao chiến thì hai mươi Hỏa Ma kia, cũng ào ạt tấn công đoàn người của Lưu Chấn Liêm.
Một cuộc ác đấu giữa một bên y phục toàn đỏ và một bên y phục toàn đen. Vì số người y phục đỏ đông hơn gấp đôi, nên chiến trường chỉ thấy bọn y phục đỏ vây phủ đám y phục đen.
Bọn Hỏa Ma tuy đông gấp đôi nhưng không dễ gì áp đảo người của Bảo Tiêu Bắc Giang đã có danh phận trong giang hồ. Tuy họ có tám người nhưng võ công cũng ít người sánh kịp, nên Bảo Tiêu Bắc Giang rất được nhiều khách thuê tải hàng.
Qua một lúc ác đấu, giờ đây đôi bên mới để lộ những sơ hở và việc truy sát đã đến.
Ba tên Hỏa Ma dồn dập tấn công một người của Bảo Tiêu. Cùng lúc nguy cơ này thì những con ngựa của Bảo Tiêu hí lên inh ỏi rồi ngã chết bởi những đường gươm truy diệt của bọn Hỏa Ma
Hỏa Ma đông người và đôi bên đều ác đấu trên đất nên bọn Hỏa Ma có dư người tàn sát không còn một con ngựa nào còn vướng vào hai chiếc xe ...
Rồi một tiếng thét thật lớn, cả ba Hỏa Ma cùng lúc tấn công ba mặt vào Bảo Tiêu.
Rồi lần lượt, sau những tiếng hét, tiếng va chạm binh khí và những ánh xẹt của lưỡi kiếm cùng ánh chớp của sấm sét làm cho đấu trường thêm đẫm máu.
Phía Bảo Tiêu còn lại Lưu Chấn Liêm hình như đã bị thương nơi vai cùng với một người nữa vừa đánh vừa tiến dần và có ý bảo vệ chiếc xe ngựa phía sau.
Lưu Chấn Liêm hét lên"
- Hoàng Bửu tứ đệ hải cho xe chạy!
Hoàng Bửu vội phóng người lên chiếc xe ngựa đầu tiên, giựt cương cho xe chạy, nhưng ngay lúc đó, khi hai con ngựa mới chạy độ năm bảy thước tấp vào lề đường thì hai tên Hỏa Ma lao theo chém lẹ vào chân của hai con ngựa kéo xe.
Tiếng hí đau đớn và chiếc xe lật nhào cùng hai con ngựa máu trào vẫn lồng lộn lê chiếc xe chạy một đoạn thì Hoàng Bửu đã lẹ làng phóng mình rời khỏi xe và với động tác thật nhanh chóng nhảy vội lên chiếc xe thứ hai giật cương cho xe chạy.
Nhưng xe chưa lăn bánh được mấy vòng thì hàng loạt phi tiêu ghim đầy người của Hoàng Bửu và thân hình của Hoàng Bửu bắn vọt ra khỏi xe, ngã lăn trên bãi mưa và máu.
Còn lại hiện trường chỉ có Lưu Chấn Liêm trong vòng vây của bốn tên Hỏa Ma, đã thấy nguy kịch, thì lại thêm hai tên Hỏa Ma vừa sát hại Hoàng Bửu, quay lại hợp công cùng đồng bọn.
Lưu Chấn Liêm thấy không còn cách nào hơn là tìm một con đường máu để thoát nên tung hết sở trường và sử dụng chiêu "Phụng Hoàng Xuất Động" của phái "Tây Sơn" bằng mười thành công lực của mình tấn công vào một Hỏa Ma. Thật không hổ danh Tiêu Đầu Lưu Chấn Liêm, với chiêu thế tuyệt kỹ.
Nhưng khi lưỡi kiếm chưa kịp rút về thì năm lưỡi kiếm của Hỏa Ma còn lại đã đâm trúng hai bên và sau lưng của Lưu Chấn Liêm.
Lúc năm kiếm của năm Hỏa Ma rút ra thì thân xác Lưu Chấn Liêm cùng Hỏa Ma bị Lưu Chấn Liêm đâm đều ngã sóng soài.
Hỏa nhất Ma còn đảo đôi mắt sắc một vòng bãi chiến trường rồi nhìn bốn Hỏa Ma còn lại, rít lên:
- Đổi lấy chiến thắng quá đắt!
Một tên Hỏa Ma tiếp lời:
- Ta chỉ còn năm người.
Hỏa nhất Ma nói như ra lệnh:
- Thôi được, xem trong hai chiếc xe ngựa này còn gì!
Một Hỏa Ma đáp lời:
- Chiếc xe ngựa phía trước không có chở hàng gì cả.
Hỏa nhất Ma hỏi lại:
- Xe trống à?
Một trong hai Hỏa Ma lúc nãy tấn công chiếc xe ngựa phía trước đáp:
- Hai tiểu đệ đã xem kỹ.
Hỏa nhất Ma chỉ vào chiếc xe ngựa phía sau mà hai con ngựa cũng đã chết tại chỗ làm chiếc xe hơi chúi về phía trước, nói với đồng bọn:
- Hãy lục soát chiếc xe này!
Một Hỏa Ma bước nhanh lại phía xe nhìn vào rồi quay ra nói:
- Chỉ có một cái rương lớn.
Hỏa nhất Ma ra lệnh:
- Hãy đưa xuống xe!
Một Hỏa Ma khác nhảy ngay lại và lên xe cùng với Hỏa Ma kia khiêng chiếc rương xuống để nơi mô đất cao.
Lúc này cơn mưa có phần giảm. Mây hơi mỏng trên bầu trời xám, nên ánh sánh có tăng thêm hơn lúc nơi đây chưa có cuộc ác đấu.
Hai Hỏa Ma vừa đặt cái rương nơi mô đất thì chung quanh đã có mặt đủ năm Hỏa Ma, mà mỗi người đều biểu lộ nét mặt như muốn biết những gì ở bên trong cái rương.
Hỏa nhất Ma nhìn cái khóa lớn còn toòng teng khóa chặt cái rương nên hắn nói:
- Để ta mở cho.
Vừa nói, lưỡi kiếm của hắn soẹt một cái, chiếc khóa rơi ngay xuống đất.
Hắn vừa nhích môi mỉm cười đắc ý như sắp đạt tới đích một công trình, vừa tra kiếm vào vỏ.
Hắn nhìn bốn tên Hỏa Ma kia, rồi cuối xuống mở cái nắp rương.
Khi nắp rương bật ra, tất cả bọn chúng đều cùng loạt "Ồ" lên một tiếng rồi im bặt.
Hỏa nhất Ma lên tiếng trước:
- Ở giữa còn một cái hộp đỏ, mà chung quanh là vàng nén cả. Thật là món hàng kỳ lạ.
Một Hỏa Ma lên tiếng:
- Đại ca hãy mở hộp nhỏ xem có gì?
Hỏa nhất Ma liếc tên vừa nói rồi đáp cộc lốc:
- Ừ!
Hỏa nhất Ma thong thả đưa tay vào nắp hộp đỏ thì bốn tên Hỏa Ma đều cuối xuống đưa mắt chăm chú theo từng cử động của bàn tay Hỏa Nhất Ma không chớp mắt.
Một tên Hỏa Ma nôn nóng nói:
- Mở ra đi đại ca!
Vừa lúc đó Hỏa nhất Ma cũng mở nắp cái hộp đỏ và một lần nữa cả năm tên Hỏa Ma đều la lên, khi họ nhìn thấy trong chiếc hộp chỉ đựng một quyển sách ghi tựa đề màu đỏ trên bìa sách màu vàng sẫm cũ.
Tiếng la của họ hình như cùng một nhịp:
- "Võ lâm tuyệt chiêu bí kíp".
Tiếng của họ vừa ra khỏi miệng thì Hỏa nhất Ma chụp ngay quyển sách lấy lên.
Nhưng cùng trong lúc Hỏa nhất Ma cầm quyển sách "Võ lâm tuyệt chiêu bí kíp" giở lên, thì một tiếng nổ kinh hoàng và tiếp theo nhiều tiếng nổ khác hất tung năm tên Hỏa Ma văng ra bốn năm thước nằm bất động.
Mưa lại nặng hạt trở lại. Trời lại kéo mây đen nhiều hơn. Nước mưa như muốn rửa đi những vũng máu của những xác thân con người và ngựa, nhưng máu đã thấm vào đất, đã nhuôm sẫm màu đất và bắt đầu xông mùi hôi tanh xác người, xác vật.
Lúc đó lại có hai người cưỡi ngựa thả nước nhỏ đi đến.
Họ cùng lúc dừng lại, rồi xuống ngựa, không ai nói với ai, họ lần lượt đến bên từng xác chế kiểm tra, xem có ai sống sót hay không.
Khi đến xác Hỏa nhất Ma, người ấy gọi:
- Bạch diện nhân đến đây.
Người được gọi, có thân hình nhỏ nhắn và khuôn mặt trắng bạch như quét vôi đáp lại:
- Có người sống hay sao Hắc diện nhân?
Hắc diện nhân vừa đỡ cao cái đầu của Hỏa nhất Ma vừa nói khi Bạch diện nhân đã đứng bên cạnh:\
- Lão Hỏa nhất Ma sao lại thảm tử nơi đây?
Bạch diện nhân cuối xuống thì thấy mắt của Hỏa nhất Ma đã lờ đờ, hắn nói:
- Xem lão Ma này còn sống được không?
Hắc diện nhân lắc đầu:
- Sắp tuyệt rồi!
- Cố hỏi lão xem ai sát hại!
Hắc diện nhân nói:
- Xem nơi tử chiến này, biết chắc là "Nhị thập nhất Hỏa Ma" đụng với bọn Bảo Tiêu Bắc Giang Lưu Chấn Liêm, đang nằm chết la liệt kia rồi, còn hỏi gì nữa?
Bạch diện nhân cãi:
- Đã biết vậy, nhưng phải hỏi xem nguyên do cuộc tử chiến này chứ?
Hắc diện nhân nói:
- Lão Ma sắp đi vĩnh viễn rồi, nói làm sao được mà hỏi.
Vừa lúc đó Hỏa nhất Ma cố mở bàn tay thì Bạch diện nhân nhanh nhảu kéo những ngón tay của lão Ma thì thấy một nắm giấy trong tay lão.
Bạch diện nhân vội vả nhưng nhẹ nhàng gạt tờ giấy để xem nội dung, thì ra đó là tờ bìa đã nhàu rách và mất một phần của cuốn sách mà lão Hỏa Ma lúc mở rương chộp chặt trong tay.
Hắc diện nhân hỏi:
- Giấy gì?
Bạch diện nhân đáp:
- "Võ lâm tuyệt chiêu bí kíp".
Hắc diện nhân buông đầu lão Ma xuống, khi đó lão cũng đã tắt thở, rồi đứng dậy nhìn chung quanh như tìm kiếm.
Bạch diện nhân nhìn vào cái rương rồi nói với Hắc diện nhân:
- Chất nổ đã phá nhát bộ bí kíp đệ nhất võ lâm rồi. Thật là uổng công.
Hắc diện nhân nói theo:
- Chúng ta được tin bộ bí kíp đã ở nơi đây thế mà vẫn không kịp.
Bạch diện nhân suy nghĩ một chút rồi nói với Hắc diện nhân:
- Chúng ta quay lại Bắc Giang Bảo Tiêu sẽ biết hàng này của ai.
Hắc diện nhân đáp:
- Nhưng dẫu của ai cũng không còn nữa.
Bạch diện nhân cương quyết:
- Nhưng chúng ta muốn biết hàng của ai!
Hắc diện nhân gật gù:
- Được. Ta đi.
Hắc, Bạch diện nhân nhảy vọt lên ngựa, quay ngựa đi về phía họ vừa đến lúc nãy ...

Hoa trinh nữ


Lần đầu tiên thấy trinh nữ nở hoa. Dù rằng không lạ lẫm gì với loại cây này từ lúc còn nhỏ xíu. Lúc nhỏ, mỗi khi có đứa nào phát hiện được 1 bụi cây "mắc cỡ", cả bọn xúm lại dùng tay chạm nhẹ vào từng lá, vừa "bình loạn" đủ thứ, nào là tại sao lá lại khép lại khi chạm tay vào, thậm chí có lúc chỉ cần 1 cơn gió thoảng qua cũng làm hàng loạt lá thẹn thùng khép lại, rồi tên gọi mắc cỡ từ đâu mà có ...



Vậu mà sau 5 năm sống trên thành phố lại được thấy "mắc cỡ" nở hoa. Thật lạ. Mà cũng không phải là những bông hoa được trồng, nó chỉ tự mọc lên trong chậu cây trầu bà. Đây là một loài háu nước, trầu bà cũng là loài háu nước, nên nhiều lần mình đã cắt tỉa bớt những cành trinh nữ để dành lượng nước tưới cho trầu bà. Qua đợt mưa vừa rồi, mình không lo việc tưới nước, nên cũng cắt tỉa nữa. Sau 2 tuần, chợt thấy những cành trinh nữ nở hoa, cảm giác thật lạ ...



Ban đầu, sau khi ngắm kỹ các bông hoa, cảm giác đầu tiên là mình bổng cảm thấy những bông hoa này sao mà giống bông hoa "bồ công anh" trong tập truyện Đôrêmon "Bông hoa biết nói" mà mình đã đọc từ lâu lắm (thực ra ở giai đoạn đó phải gọi là quả thì mới chính xác). Rồi trong 1 phút giây ngắn ngủi, ký ức xa xưa chợt hiện về, nghe thoảng bên tai lời bài hát mà lúc nhỏ vẫn thường nghe cha hát: tôi không phải là vua nên mộng ước thật bình thường , tôi yêu một loài hoa trên vùng đá sỏi buồn phiền , loài hoa không hương không sắc màu ...nhưng loài hoa biết xếp lá ngây lá ngây thơ ...